LÀM LẠI CUỘC ĐỜI, phần 3
(Trích cuốn "Những năm tháng ngọt ngào trong đời của Debbie Ford)
Kết thúc đồng nghĩa với tự do. Rất dễ nhận thấy điều này chỉ bằng cách quan sát những đứa trẻ vốn chưa hề trải qua nhiều tổn thương trong đời.
Nếu bạn quan sát một đứa trẻ, bạn sẽ thấy nụ cười, vẻ hân hoan và niềm vui của một con người. Bạn sẽ nhận ra chúng có thể phát khùng nhưng lại dễ dàng nguôi ngoai cơn giận sau khi chúng đã bộc lộ chính mình.
Hầu hết trẻ em đều có thể dễ dàng quên đi ngày hôm qua và sống tiếp ngày hôm nay mà chẳng cảm thấy lúng túng gì. Thậm chí, hầu như chúng còn chẳng nhớ gì đến những khó chịu chúng đã trải qua hôm trước, bởi vì cảm thấy khó chịu rồi lại nguôi đi chỉ là một phần của cuộc sống.
Nhưng nếu bạn quan sát một đứa trẻ đã sống qua nhiều trải nghiệm đau buồn, bạn sẽ thấy quá khứ được phản ánh trên gương mặt chúng. Đôi khi mắt chúng không còn những ánh tự nhiên mà chúng ta vẫn thấy ở những đứa trẻ khỏe mạnh, mà ở chúng sẽ có một chút nặng nề nào đó.
Nếu bạn làm chúng khó chịu, chúng sẽ không thể nguôi đi một cách nhanh chóng như một đứa trẻ chưa bao giờ bị tổn thương. Và nếu chúng không tìm ra cách nào đó vượt qua quá khứ đã làm chúng đau buồn thì chắc chắn chúng sẽ đem theo mình nỗi đau của những sự kiện này vào tương lai.
Với tất cả chúng ta, mọi việc cũng diễn ra đúng như thế.
..............................................
Cũng như trong bộ phim "Ngày bất hạnh", nhân vật chính liên tục trải qua một ngày buồn thảm cho tới khi anh quyết định thay đổi ước vọng và quan điểm của mình, xả bớt những nỗi ấm ức, và để cho mọi chuyện trở nên tốt đẹp.
Sự sáng tạo vô thức của chúng ta đối với những trải nghiệm không mong muốn là một cách thức rất tự nhiên nhằm cố gắng tạo cho ta những cơ hội sửa chữa, hàn gắn, làm lành, hoặc hoàn thành những gì còn dang dở.
Chỉ khi chúng ta làm được công việc cần thiết để cảm thấy thanh thản về mặt tình cảm với quá khứ của mình thì chúng ta mới có thể gạt bỏ những rào chắn ghê gớm ngăn lấp con đường của chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét