"Sài Gòn giấu anh kỹ quá, để đến khi em tìm ra, anh đã thuộc về người ta mất rồi..." [Ở lưng chừng hạnh phúc - Trích từ tập tản văn Ngày trôi về phía cũ].
Khi viết Ngày trôi về phía cũ, trong tâm thức tôi cứ nghĩ về bản chất muôn thuở của tình yêu. Liệu đó có phải là cuộc đánh cược được - mất, mà chẳng ai dám chắc mình là người chiến thắng sau cùng để sở hữu mãi vị trí duy nhất trong lòng nhau?
Nhịp tim vốn dĩ có bao giờ đứng yên, thứ hạng ưu tiên của thương yêu cũng thăng giảm vô chừng. Thế nên, chưa đi đến cuối đường thì chưa chắc ai là kẻ thứ ba, ai mới là người đứng bên lề hạnh phúc của người ta? Có điều, cuối đường là ở đâu?
Câu trả lời, với nhiều người, chắc là... không biết đâu. Cho nên cứ yêu rồi đau, đến lúc không còn cam tâm được nữa thì bước qua nhau. Vậy thôi.
Thế nên, khi viết tập truyện ngắn Đường hai ngả, người thương thành lạ, tôi cũng chưa thoát khỏi những ám ảnh về thứ hạnh phúc ở lưng chừng đó. Những cuộc tình "đúng người, sai lúc" luôn là một nỗi khắc khoải cho kẻ đem lòng yêu lẫn người được yêu... Và "Ba lần là Duyên - Ba người là Nghiệp" được viết ra như một sự chắp nối cho mối tình tay ba, hẹp về danh phận nhưng đủ đầy bổn phận cho nhau ấy.
----
Đoạn trích sau đây nằm trong truyện "Ba lần là Duyên - Ba người là Nghiệp" - In trong tập truyện "Đường hai ngả, người thương thành lạ" của Anh Khang:
"Cô yêu anh, mặc kệ ngoài kia là những lời mỉa mai và trong lòng là một tiếng thở dài.
Chỉ vì cô là người thứ ba.
Chỉ vì cô mà anh đành đoạn từ hôn với người con gái đã ướm thử váy cưới chờ ngày nắm tay người thương bước vào thánh đường.
Chỉ vì cô mà tình yêu trở thành thứ cảm xúc lung lay và đầy hồ nghi cho cả ba người, dù là kẻ được yêu hay là người buông tay từ bỏ.
Đôi lúc phải xin lỗi người đến trước, vì cảm giác thắng cuộc trong tình yêu hóa ra chẳng hề dễ chịu. Cứ nghĩ chỉ cần bước cạnh nhau, nhìn thấy người kế bên mỉm cười là đủ, chẳng cần bận tâm anh ấy đang trong tay cùng ai. Nhưng không, sự ích kỷ cuối cùng vẫn luôn ngự trị và bản tính chiếm hữu đã quyết định gần hết kết cục ai ở lại, ai phải ra đi. Không có người đến sau, chỉ có người không còn được yêu nên buộc phải nhường lại hơi ấm cũ cho một bàn tay mới đan vào. Tình yêu, đằng sau vẻ ngoài bọc đường ngọt ngào của bao câu chuyện hoàng tử công chúa, thực chất lại rất chua chát và khắc nghiệt ở cuộc sống đời thường.
Đến trước và đến sau, có quan trọng lắm đâu, khi mà yêu thương chỉ phân biệt được - mất và có đáng không, chứ chẳng nề hà có đúng không. Thế thôi…
... Sẽ đến lúc chúng ta hiểu ra lời yêu vụng về nhất là lời yêu mong được đáp lại. Bởi tình yêu đó, rốt cục, cũng chỉ là ước muốn chiếm hữu. Lời yêu chân thành nhất, ngược lại, chẳng đòi hỏi và mong cầu gì. Vì chỉ cần nhìn thấy nhau và biết rằng chúng ta vẫn còn sống dưới chung bầu trời, ướt cùng một cơn mưa, là đủ.
Thế nên, anh chẳng cần làm gì nữa cả, dù là bên cạnh cô để đền trả tình cảm này. Sự hiện-diện-đã-từng của anh cũng đã đủ để trái tim cô nguyên lành nhất mà chẳng màng được-mất, gần-xa, buông tay hay níu giữ"
Sách do Phương Nam Books và NXB Hội Nhà Văn phát hành 20/9/2013 -
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét