TRÌNH ANH VÀ ÐỨA CON TRAI
Tấn Cảnh Công nghe lời nịnh thần là Ðố ngạn Giả ra lịnh giết hết nhà Triệu Sóc. Hàn Quyết là một trung thần biết mưu này nên đêm đến báo với Triệu Sóc trốn đi.
Triệu Sóc không muốn trốn vì sợ mang tiếng bất trung, nhưng vì vợ là Trang Cơ mang thai xin Hàn Quyết bảo toàn. Hàn Quyết chỉ cách cho Công Chúa, vợ Triệu Sóc là em của vua Tấn Cảng Công, tránh nạn vào trong cung ở với mẹ là Thành phu nhân ( mẹ của vua Tấn).
Sáng hôm sau, Ðố ngạn Giả mang quân giết sạch cả nhà Triệu Sóc. Ðồ ngạn Giả không tìm thấy Trang Cơ liền nói:
- Ta nghe Trang Cơ đang có thai, nếu sau này sanh con trai ắt di họa.
Ðồ ngạn Giả biết Trang Cơ đang ở trong cung , ngày đêm sai người dò xem Trang Cơ sanh trai hay gái.
Trang Cơ sanh con trai đặt tên là Triệu Vũ nhưng giấu tin và bảo cung nhân phao tin là sanh con gái.
Ðồ Ngạn Giả không tin, muốn sai người vào cung khám nghiệm. Trang Cơ sợ hãi bàn với mẹ là Thành phu nhân nói dối là đứa con gái cũng đã chết rồi. Ðồ Ngạn Giả thân hành đem nữ bộc vào cung khám xét.
Trang Cơ không biết làm sao, đem hài nhi giấu trong quần rồi van vái :
- Nếu lòng Trời chưa dứt họ Triệu, xin cho đứa bé nằm im không khóc.
Bọn nô bộc dắt Trang Cơ ra ngoài eồi vào khám xét, chẳng thấy gì cả. Ðứa bé nằm im không khóc.
Ðồ Ngạn Giả bất đắc dĩ cho bọn nô bộc ra về và truyền cho binh só canh giữ cẩn mật và rao truyền trong dân chúng: “ Ai tố cáo tung tích hài nhi họ Triệu thì được trọng thưởng, còn ai chứa chấp đứa bé sẽ bị coi là phản loạn và chịu tội chết”
Tấn Cảnh Công nghe lời nịnh thần là Ðố ngạn Giả ra lịnh giết hết nhà Triệu Sóc. Hàn Quyết là một trung thần biết mưu này nên đêm đến báo với Triệu Sóc trốn đi.
Triệu Sóc không muốn trốn vì sợ mang tiếng bất trung, nhưng vì vợ là Trang Cơ mang thai xin Hàn Quyết bảo toàn. Hàn Quyết chỉ cách cho Công Chúa, vợ Triệu Sóc là em của vua Tấn Cảng Công, tránh nạn vào trong cung ở với mẹ là Thành phu nhân ( mẹ của vua Tấn).
Sáng hôm sau, Ðố ngạn Giả mang quân giết sạch cả nhà Triệu Sóc. Ðồ ngạn Giả không tìm thấy Trang Cơ liền nói:
- Ta nghe Trang Cơ đang có thai, nếu sau này sanh con trai ắt di họa.
Ðồ ngạn Giả biết Trang Cơ đang ở trong cung , ngày đêm sai người dò xem Trang Cơ sanh trai hay gái.
Trang Cơ sanh con trai đặt tên là Triệu Vũ nhưng giấu tin và bảo cung nhân phao tin là sanh con gái.
Ðồ Ngạn Giả không tin, muốn sai người vào cung khám nghiệm. Trang Cơ sợ hãi bàn với mẹ là Thành phu nhân nói dối là đứa con gái cũng đã chết rồi. Ðồ Ngạn Giả thân hành đem nữ bộc vào cung khám xét.
Trang Cơ không biết làm sao, đem hài nhi giấu trong quần rồi van vái :
- Nếu lòng Trời chưa dứt họ Triệu, xin cho đứa bé nằm im không khóc.
Bọn nô bộc dắt Trang Cơ ra ngoài eồi vào khám xét, chẳng thấy gì cả. Ðứa bé nằm im không khóc.
Ðồ Ngạn Giả bất đắc dĩ cho bọn nô bộc ra về và truyền cho binh só canh giữ cẩn mật và rao truyền trong dân chúng: “ Ai tố cáo tung tích hài nhi họ Triệu thì được trọng thưởng, còn ai chứa chấp đứa bé sẽ bị coi là phản loạn và chịu tội chết”
Trước đây Triệu Thuẫn, cha của Triệu Sóc có nuôi hai thủ hạ tâm phúc là Trình Anh và Công tôn Chử Cửu.
Khi thấy Ðồ Ngạn Giả không tìm thấy đứa bé thì mừng thầm. Trình Anh nói với Công tôn Chử Cửu:
- Chúng ta phải liệu cách bảo tồn dòng máu họ Triệu để đền ơn cho chủ.
Công tôn Chử Cửu nói:
- Một đàng là sống để nuôi đứa hài nhi , một đàng liều chết để cứu nó, đàng nào khó hơn?
Trình Anh trả lời:
- Ðem cái chết để trả ơn thì dễ, còn giữ thân để bảo tồn cho hài nhi là chuyện khó.
Công tôn Chử Cửu noí :
- Nhà ngươì làm việc khó, để ta làm việc dễ cho.
Trình Anh noí:
- Nhà ngươì có kế gì sao?
Công tôn Chử Cửu nói:
- Làm thế nào tìm một hài nhi khác , nói dối là hài nhi họ Triệu, ta ẳm đem giấu ở trong núi Thủ Dương, rồi ngươì mật báo cho Ðố ngạn Giả để bắt giết. Hể hắn giết được đứa hài nhi giả ấy thì hài nhi thật mới có thể thoát chết được.
Trình Anh nói:
- Tìm đứa hài nhi khác thì dễ, nhưng làm sao để đem hài nhi họ Triệu ra khỏi cung thì thật khó.
Công tôn Chủ Cửu nói:
- Việc này chúng ta có thể nhờ Hàn Quyết giúp cho.
Trình Anh vừa khóc vừa nói:
- Ta có một đứa con trai sanh cùng ngày với hài nhi họ Triệu, có thể dùng nó thay mà không sợ bị lộ. Nhưng nhà ngươì mang giấu đứa hài nhi đó tất phải mang tội chết, ta sao đành lòng?
Công tôn Chử Cửu nói:
- Ðó là tấm lòng của ta muốn đền ơn chủ sao nhà ngươì lại khóc?
Ðêm đó Trình Anh ẳm đứa hài nhi của mình giao cho Công tôn rồi sang Hàn Quyết đem kế hoạch của Công tôn ra bàn. Hàn Quyết nhận lời tìm cách mang hài nhi ra khỏi cung.
Khi thấy Ðồ Ngạn Giả không tìm thấy đứa bé thì mừng thầm. Trình Anh nói với Công tôn Chử Cửu:
- Chúng ta phải liệu cách bảo tồn dòng máu họ Triệu để đền ơn cho chủ.
Công tôn Chử Cửu nói:
- Một đàng là sống để nuôi đứa hài nhi , một đàng liều chết để cứu nó, đàng nào khó hơn?
Trình Anh trả lời:
- Ðem cái chết để trả ơn thì dễ, còn giữ thân để bảo tồn cho hài nhi là chuyện khó.
Công tôn Chử Cửu noí :
- Nhà ngươì làm việc khó, để ta làm việc dễ cho.
Trình Anh noí:
- Nhà ngươì có kế gì sao?
Công tôn Chử Cửu nói:
- Làm thế nào tìm một hài nhi khác , nói dối là hài nhi họ Triệu, ta ẳm đem giấu ở trong núi Thủ Dương, rồi ngươì mật báo cho Ðố ngạn Giả để bắt giết. Hể hắn giết được đứa hài nhi giả ấy thì hài nhi thật mới có thể thoát chết được.
Trình Anh nói:
- Tìm đứa hài nhi khác thì dễ, nhưng làm sao để đem hài nhi họ Triệu ra khỏi cung thì thật khó.
Công tôn Chủ Cửu nói:
- Việc này chúng ta có thể nhờ Hàn Quyết giúp cho.
Trình Anh vừa khóc vừa nói:
- Ta có một đứa con trai sanh cùng ngày với hài nhi họ Triệu, có thể dùng nó thay mà không sợ bị lộ. Nhưng nhà ngươì mang giấu đứa hài nhi đó tất phải mang tội chết, ta sao đành lòng?
Công tôn Chử Cửu nói:
- Ðó là tấm lòng của ta muốn đền ơn chủ sao nhà ngươì lại khóc?
Ðêm đó Trình Anh ẳm đứa hài nhi của mình giao cho Công tôn rồi sang Hàn Quyết đem kế hoạch của Công tôn ra bàn. Hàn Quyết nhận lời tìm cách mang hài nhi ra khỏi cung.
Trình Anh đến xin yết kiến Ðồ ngạn Giả nói:
- Tôi có thể tìm thấy hài nhi họ Triệu
Ðồ ngạn Giả hỏi:
- Nhà ngươì tên họ gì? Tại sao biết chuyện đó?
Trình Anh nói:
- Tôi là Trình Anh cùng với Công tôn Chử Cửu là tôi tớ nhà họ Triệu. Công chúa Trang Cơ sanh con trai tư thông với hai đứa tôi để đem giấu đi. Tôi sợ sau này lậu tiếng, bị chết oan nên tố giác.
Ðồ ngạn Giả nói:
- Ðứa hài nhi đó hiện đang ở đâu?
- Xin ngài đuổi hết ngươì hẩu thì tôi mới dám nói.
Ðồ ngạn Giả tức khắc truyền tả hữu lui ra. Trình Anh nói nhỏ:
- Hiện giấu ở núi Thú Dưông. Ngài phải đến ngay đó mới kịp, nếu trễ, họ sẽ dời đi nơi khác.
Ðố ngạn Già nghe theo, điểm ba ngàn quân mã dẫn Trình Anh thẳng đường đến núi Thú Dương. Ðường đi quanh co hơn mấy trăm dặm mới thấy bên kia suối có mấy căn nhà là cửa đóng kín mít. Trình Anh chỉ tay vào một trong mấy căn nhà đó rồi nói:
- Ðây là chỗ Công tôn Chử Cửu giấu hài nhi đó.
Trình Anh đến trước gọi cửa. Công tôn mờ cửa thấy quân sĩ giả cách sợ thaó chạy vào trong.
Trình Anh goị lớn:
- Nhà ngươi chớ chạy. Quan Tư Khấu đã biết đứa bé giấu ở đây rồi. Hãy mau nộp thì may ra khỏi tội
Vứa noí dứt lời thì quân sĩ uà vào bắt trói Công tôn.
Ðồ ngạn Giả hét lớn:
- Hài nhi họ Triệu người giấu ở đâu?
- Thưa ngài, tôi thật không biết gì cả.
Ðồ ngạn Giả sai lình khám nhà trông thấy một cửa buồng khóa cẩn thận, liền phá cửa vào. Trong buồng tối đen, nghe tiếng trẻ con khóc. Trình Anh vào bế đứa bé ra thấy lót toàn hàng gấm vóc, rõ là một đứa trẻ quý phái.
Công tôn Chử Cửu thấy muốn chạy đến nhưng bị trói, không làm chi được liền gọi Trinh Anh mắng lớn:
- Nhà người là đứa tiểu nhân. Trước khi họ Triệu chết, ta với ngươì có hứa bảo vệ dòng máu họ Triệu. Nay ngươì phản phúc, tham vàng phụ nghóa thật đáng khinh.
Ðồ ngạn Già nghe noí cả giận hối quân chém Công tôn rồi xách hài nhi vật xuống đất chết tươi.
- Tôi có thể tìm thấy hài nhi họ Triệu
Ðồ ngạn Giả hỏi:
- Nhà ngươì tên họ gì? Tại sao biết chuyện đó?
Trình Anh nói:
- Tôi là Trình Anh cùng với Công tôn Chử Cửu là tôi tớ nhà họ Triệu. Công chúa Trang Cơ sanh con trai tư thông với hai đứa tôi để đem giấu đi. Tôi sợ sau này lậu tiếng, bị chết oan nên tố giác.
Ðồ ngạn Giả nói:
- Ðứa hài nhi đó hiện đang ở đâu?
- Xin ngài đuổi hết ngươì hẩu thì tôi mới dám nói.
Ðồ ngạn Giả tức khắc truyền tả hữu lui ra. Trình Anh nói nhỏ:
- Hiện giấu ở núi Thú Dưông. Ngài phải đến ngay đó mới kịp, nếu trễ, họ sẽ dời đi nơi khác.
Ðố ngạn Già nghe theo, điểm ba ngàn quân mã dẫn Trình Anh thẳng đường đến núi Thú Dương. Ðường đi quanh co hơn mấy trăm dặm mới thấy bên kia suối có mấy căn nhà là cửa đóng kín mít. Trình Anh chỉ tay vào một trong mấy căn nhà đó rồi nói:
- Ðây là chỗ Công tôn Chử Cửu giấu hài nhi đó.
Trình Anh đến trước gọi cửa. Công tôn mờ cửa thấy quân sĩ giả cách sợ thaó chạy vào trong.
Trình Anh goị lớn:
- Nhà ngươi chớ chạy. Quan Tư Khấu đã biết đứa bé giấu ở đây rồi. Hãy mau nộp thì may ra khỏi tội
Vứa noí dứt lời thì quân sĩ uà vào bắt trói Công tôn.
Ðồ ngạn Giả hét lớn:
- Hài nhi họ Triệu người giấu ở đâu?
- Thưa ngài, tôi thật không biết gì cả.
Ðồ ngạn Giả sai lình khám nhà trông thấy một cửa buồng khóa cẩn thận, liền phá cửa vào. Trong buồng tối đen, nghe tiếng trẻ con khóc. Trình Anh vào bế đứa bé ra thấy lót toàn hàng gấm vóc, rõ là một đứa trẻ quý phái.
Công tôn Chử Cửu thấy muốn chạy đến nhưng bị trói, không làm chi được liền gọi Trinh Anh mắng lớn:
- Nhà người là đứa tiểu nhân. Trước khi họ Triệu chết, ta với ngươì có hứa bảo vệ dòng máu họ Triệu. Nay ngươì phản phúc, tham vàng phụ nghóa thật đáng khinh.
Ðồ ngạn Già nghe noí cả giận hối quân chém Công tôn rồi xách hài nhi vật xuống đất chết tươi.
Trong lúc đó tại kinh đô, tin Ðồ ngạn Giả tìm và giết đứa hài nhi họ Triệu lan truyển khắp nơi. Hàn Quyết cho người giả làm thầy thuốc vào cung báo cho Trang Cơ biết sự tình. Trang Cơ trao đứa bé cho thầy thuốc mang ra khỏi cung bình an.
Trình Anh lấy tiền thưởng của Ðồ ngạn Giả xin phép dùng nó để chôn cất họ Triệu để gọi là chút tình và xin được về quê sinh sống.
Trình Anh cáo từ Ðố ngạn Giả rồi mang đứa bé vào núi Mạnh sơn nuôi dưỡng.
Ba năm sau, Tấn cảnh Công bụng phát chướng lên té xỉu trên đống phân tắt thở.
Tấn Lệ Công lên thay. Tấn Lệ Công tánh tình ngạo nghễ, chọn nịnh thần và ham mê tữu sắc. Trị vì được 12 năm rồi bị loạn thần giết chết. Công tôn Chu lúc đó chỉ 14 tuổi được mời làm vua hiệu là Tấn Niệu Công. Tấn Niệu Công tuy trẻ nhưng là một minh quân, chém đầu Ðồ ngạn Giả và cả nhà , nghe Hàn Quyết cho mời Triệu Vũ lúc đó được mười lăm năm tuổi cùng Trình Anh về kinh đô và thay thế Chức vị của Ðố Ngạn Giả làm quan Tư Khấu và phong chức Tân quân Nguyên Soái.
Trình Anh cáo từ Ðố ngạn Giả rồi mang đứa bé vào núi Mạnh sơn nuôi dưỡng.
Ba năm sau, Tấn cảnh Công bụng phát chướng lên té xỉu trên đống phân tắt thở.
Tấn Lệ Công lên thay. Tấn Lệ Công tánh tình ngạo nghễ, chọn nịnh thần và ham mê tữu sắc. Trị vì được 12 năm rồi bị loạn thần giết chết. Công tôn Chu lúc đó chỉ 14 tuổi được mời làm vua hiệu là Tấn Niệu Công. Tấn Niệu Công tuy trẻ nhưng là một minh quân, chém đầu Ðồ ngạn Giả và cả nhà , nghe Hàn Quyết cho mời Triệu Vũ lúc đó được mười lăm năm tuổi cùng Trình Anh về kinh đô và thay thế Chức vị của Ðố Ngạn Giả làm quan Tư Khấu và phong chức Tân quân Nguyên Soái.
Trình Anh vì muốn đền ơn của chủ mà hy sinh mạnh sống của đứa con sơ sinh của mình.
Lòng trung với chủ ngày xưa nặng hơn tình phụ tử.
Người đời kính phục những tấm gương hy sinh nhưng như Công tôn Chử Cửu nói:
“ Hy sinh mạng sống của mình dễ hơn hy sinh mạng sống của con mình”.
Lòng trung với chủ ngày xưa nặng hơn tình phụ tử.
Người đời kính phục những tấm gương hy sinh nhưng như Công tôn Chử Cửu nói:
“ Hy sinh mạng sống của mình dễ hơn hy sinh mạng sống của con mình”.
Nhân ngày Father day, tôi xin hầu quý vị một câu chuyện khác
LỜI THỀ CỦA GIÉP -THÊ VÀ CON GÁI
Giép-thê, người Ga-la-át, là tay dõng-sĩ, con của một người kỵ nữ, và cha là Ga-la-át.
Vợ của Ga-la-át có sanh cho người những con trai. Khi các con trai của vợ ấy lớn lên, bèn đuổi Giép-thê đi, mà rằng: Mầy không được ăn phần gia tài trong nhà cha chúng ta, vì mầy là con của người đàn bà khác.
Vậy, Giép-thê trốn xa anh em mình, và ở trong xứ Tóp. Có những đứa du đãng hiệp lại chung quanh Giép-thê, và đi ra với người.
Vợ của Ga-la-át có sanh cho người những con trai. Khi các con trai của vợ ấy lớn lên, bèn đuổi Giép-thê đi, mà rằng: Mầy không được ăn phần gia tài trong nhà cha chúng ta, vì mầy là con của người đàn bà khác.
Vậy, Giép-thê trốn xa anh em mình, và ở trong xứ Tóp. Có những đứa du đãng hiệp lại chung quanh Giép-thê, và đi ra với người.
4 Sau một ít lâu, dân Am-môn giao chiến cùng Y-sơ-ra-ên.
5 Trong lúc dân Am-môn đánh Y-sơ-ra-ên, các trưởng lão Ga-la-át đi đem Giép-thê ở xứ Tóp về.
6 Họ nói cùng người rằng: Xin hãy đến làm quan tướng chúng ta, chúng ta sẽ đánh dân Am-môn.
7 Nhưng Giép-thê đáp cùng các trưởng lão Ga-la-át rằng: Các ông há chẳng phải là kẻ ghét tôi và đuổi tôi khỏi nhà cha tôi sao? Còn bây giờ các ông đương bị cùng khốn, sao lại đến tôi?
8 Các trưởng lão Ga-la-át đáp cùng Giép-thê rằng: Bây giờ chúng ta lại đến cùng ngươi, hầu cho ngươi đi với chúng ta: Ngươi sẽ đánh dân Am-môn, rồi sẽ làm đầu của chúng ta, và của hết thảy dân xứ Ga-la-át.
9 Giép-thê lại đáp cùng các trưởng lão Ga-la-át rằng: Ví bằng các ông đem tôi về đặng đánh dân Am-môn, và nếu Đức Giê-hô-va phó chúng nó vào tay tôi, thì tôi sẽ làm đầu các ông chớ.
10 Các trưởng lão Ga-la-át nói cùng Giép-thê rằng: Chúng ta quả sẽ làm y như lời ngươi đã nói; nguyện Đức Giê-hô-va làm chứng giữa chúng ta!
11 Vậy, Giép-thê đi cùng các trưởng lão Ga-la-át; dân sự lập người làm đầu và tướng; rồi tại Mích-ba Giép-thê lặp lại trước mặt Đức Giê-hô-va hết thảy những lời người đã nói.
5 Trong lúc dân Am-môn đánh Y-sơ-ra-ên, các trưởng lão Ga-la-át đi đem Giép-thê ở xứ Tóp về.
6 Họ nói cùng người rằng: Xin hãy đến làm quan tướng chúng ta, chúng ta sẽ đánh dân Am-môn.
7 Nhưng Giép-thê đáp cùng các trưởng lão Ga-la-át rằng: Các ông há chẳng phải là kẻ ghét tôi và đuổi tôi khỏi nhà cha tôi sao? Còn bây giờ các ông đương bị cùng khốn, sao lại đến tôi?
8 Các trưởng lão Ga-la-át đáp cùng Giép-thê rằng: Bây giờ chúng ta lại đến cùng ngươi, hầu cho ngươi đi với chúng ta: Ngươi sẽ đánh dân Am-môn, rồi sẽ làm đầu của chúng ta, và của hết thảy dân xứ Ga-la-át.
9 Giép-thê lại đáp cùng các trưởng lão Ga-la-át rằng: Ví bằng các ông đem tôi về đặng đánh dân Am-môn, và nếu Đức Giê-hô-va phó chúng nó vào tay tôi, thì tôi sẽ làm đầu các ông chớ.
10 Các trưởng lão Ga-la-át nói cùng Giép-thê rằng: Chúng ta quả sẽ làm y như lời ngươi đã nói; nguyện Đức Giê-hô-va làm chứng giữa chúng ta!
11 Vậy, Giép-thê đi cùng các trưởng lão Ga-la-át; dân sự lập người làm đầu và tướng; rồi tại Mích-ba Giép-thê lặp lại trước mặt Đức Giê-hô-va hết thảy những lời người đã nói.
12 Đoạn, Giép-thê sai sứ giả đến cùng vua dân Am-môn mà nói rằng: Ta với ngươi có việc chi, nên ngươi kéo đến ta đặng hãm đánh xứ ta?
13 Vua dân Am-môn đáp cùng sứ giả Giép-thê rằng: Ầy bởi Y-sơ-ra-ên, khi ra khỏi nước Ê-díp-tô, có chiếm lấy xứ ta từ Ạt-nôn cho đến Gia-bốc và Giô-đanh. Bây giờ hãy trả êm lại xứ ấy cho ta.
13 Vua dân Am-môn đáp cùng sứ giả Giép-thê rằng: Ầy bởi Y-sơ-ra-ên, khi ra khỏi nước Ê-díp-tô, có chiếm lấy xứ ta từ Ạt-nôn cho đến Gia-bốc và Giô-đanh. Bây giờ hãy trả êm lại xứ ấy cho ta.
Giép-thê lại sai sứ giả đến cùng vua dân Am-môn đặng nói rằng: Y-sơ-ra-ên không có xâm đoạt địa phận Mô-áp, cũng chẳng có chiếm lấy xứ của dân Am-môn. Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên phó toàn xứ dân A-mơ-rít vào tay Y-sơ-ra-ên đã ba trăm năm. Bây giờ, ngươi làm quấy cùng ta mà hãm đánh ta.
28 Nhưng vua dân Am-môn không khứng nghe lời của Giép-thê sai nói cùng người.
30 Giép-thê khẩn nguyện cùng Đức Giê-hô-va rằng: Nếu Ngài phó dân Am-môn vào tay tôi, khi tôi thắng chúng nó trở về, hễ chi ở cửa nhà tôi đi ra đầu hết đặng đến đón rước tôi, thì nấy sẽ thuộc về Đức Chúa Trời, và tôi sẽ dâng nó làm của lễ thiêu.
32 Đoạn, Giép-thê đi đến dân Am-môn đặng giao chiến cùng chúng nó, và Đức Giê-hô-va phó chúng nó vào tay người. 33 Người đánh bại chúng nó từ A-rơ-e cho đến Mi-nít, và cho đến A-bên-Kê-ra-mim, cùng chiếm lấy của chúng nó hai mươi cái thành. Ầy là một bại trận rất lớn; dân Am-môn bị phục trước mặt dân Y-sơ-ra-ên.
34 Giép-thê trở về nhà mình tại Mích-ba; kìa, con gái người ra đón rước người, có cầm trống nhỏ và nhảy múa. Nàng là con một của người, ngoài nàng chẳng có con trai hoặc con gái nào khác hơn.
35 Giép-thê vừa thấy nàng, liền xé áo mình mà rằng: Ớ con, than ơi! Con gây cho cha tức tối quá thay! Con thuộc vào số kẻ làm rối cha! Vì cha có mở miệng khấn nguyện cùng Đức Giê-hô-va, không thế nuốt lời.
36 Nàng thưa rằng: Cha ơi, nếu cha có mở miệng khấn nguyện cùng Đức Giê-hô-va, xin hãy làm cho con y như lời ra khỏi miệng cha, vì bây giờ Đức Giê-hô-va đã báo thù kẻ cừu địch cha rồi, tức là dân Am-môn. Đoạn, nàng lại nói cùng cha mình rằng: Xin cha hãy nhậm cho con lời nầy: Để cho con thong thả trong hai tháng, con sẽ đi ở trên núi đặng cùng chị em bạn con khóc về sự đồng trinh của con.
38 Giép-thê đáp rằng: Con cứ đi. Rồi người để nàng đi hai tháng.
Vậy, nàng đi cùng chị em bạn mình, khóc sự đồng trinh mình tại trên núi.
39 Cuối hai tháng, nàng trở về cha mình, và người làm cho nàng tùy theo lời khấn nguyện mình đã hứa. Nàng chẳng có biết người nam.
Vậy, nàng đi cùng chị em bạn mình, khóc sự đồng trinh mình tại trên núi.
39 Cuối hai tháng, nàng trở về cha mình, và người làm cho nàng tùy theo lời khấn nguyện mình đã hứa. Nàng chẳng có biết người nam.
Tại cớ đó trong Y-sơ-ra-ên có thường lệ nầy: Mỗi năm, các con gái Y-sơ-ra-ên đi than khóc con gái của Giép-thê, người Ga-la-át, trong bốn ngày.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét