Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

LÀM LẠI CUỘC ĐỜI, phần 1

LÀM LẠI CUỘC ĐỜI, phần 1

(Trích cuốn "Những năm tháng ngọt ngào trong đời của Debbie Ford, nhà XB Văn hóa thông tin, XB năm 2005, người dịch: Nguyễn Xuân Hồng)

Chúng ta đều đã nghe nói đến điều này cả nghìn lần trước đây: Bạn phải loại bỏ cái cũ để lấy chỗ cho cái mới.

Với mỗi chúng ta, để sống tiếp mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng hoặc mỗi năm, chẳng có gì quan trọng bằng việc chấm dứt những sự kiện trong quá khứ và hoàn tất mọi nhiệm vụ còn dang dở của mình. Sau tất cả những năm tháng tôi ra công huấn luyện mọi người cách tạo ra cuộc sống thành đạt, có một điều tôi có thể đoán chắc: nếu người nào không có một cuộc sống mà người đó thấy yêu thích, nếu những gì trong quá khứ của họ vẫn nguyên vẹn, nếu họ vẫn chưa có những hành động sẽ giúp họ vươn lên, thì tất cả những gì phải làm là hãy ngẫm cho kỹ và bạn sẽ thấy cả đống công việc còn dang dở.

Tuy nhiên, nếu họ sẵn lòng tìm về quá khứ và thanh toán những nhiệm vụ chưa hoàn thành này, họ sẽ có thể dễ dàng thay đổi lộ trình cuộc đời mình và phát triển theo hướng mà họ mong muốn.

Sự kết thúc chính là cánh cửa từ quá khứ sang tương lai.

Để kết thúc quá khứ của mình, chúng ta phải hoàn tất mọi công việc, dự án, hoặc những mối quan hệ mà chúng ta đang có. Chúng ta không thể tạo ra một cuộc sống mới mẻ, phi thường ngay trên một quá khứ vẫn còn đầy rẫy những dự án dang dở, những mối quan hệ thất bại, những thỏa ước bị phá vỡ, và những vấn đề không giải quyết được. Nếu chúng ta định vuơn lên mà lại không hoàn tất quá khứ trước thì có thể phải chấp nhận sự thật là: chúng ta sẽ tiếp tục tạo ra những điều cũ rích.

Hầu hết chúng ta đều nhận thức được thái độ cam chịu vẫn đang âm ỉ ngay bên dưới bề mặt nhận thức của chúng ta. Tiếng nói của nó có hơi khác chút ít với mỗi người, nhưng giọng điệu của nó thì thường là một cái gì đó kiểu như thế này: "Tại sao chán thế này? Nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra cả. Tôi không có những gì cần thiết. Có quá nhiều công việc. Tôi không có thời gian. Tôi không giải quyết được. Tôi không xứng đáng".

Khi chúng ta không với tới được thành công, khi cuộc sống hàng ngày của chúng ta không giống với ước vọng về những gì có thể xảy ra, khi mục đích của chúng ta không biến thành hiện thực, hy vọng của chúng ta về một cuộc sống tuyệt vời bắt đầu tiêu tan, mọi cảm giác của chúng ta lụi tàn, và dần dần cam chịu trước tương lai của mình.

Vì hầu hết chúng ta đều không nhận thức được thực tế này hoặc không biết làm thế nào giải quyết được nó, nên mất nhiều thời gian và nỗ lực chỉ để che đậy thái độ cam chịu của mình và lấp đầy khoảng trống bên trong chúng ta.

Thay vì làm lành với quá khứ của mình, chúng ta sinh ra bê tha, làm mình làm mẩy và gây ra những tình huống khó chịu nhằm thay đổi trọng tâm của mình và né tránh cảm giác đau xót rằng chúng ta đã không thể bộc lộ được tiềm năng của mình.

Để lột bỏ thái độ cam chịu và mở ra khả năng cho một tương lai thú vị, trước tiên chúng ta phải thực hiện một hành trình ngắn tìm về quá khứ, và sẵn sàng phơi bày những cách chúng ta đã làm cho chính mình và những người khác thất vọng.

Chúng ta phải thấy mình đã phá hỏng chính mình và những nỗ lực vươn lên của mình như thế nào, và thừa nhận tất cả những lúc chúng ta không rõ ràng, không tập trung hoặc vô kỷ luật.

Chúng ta phải nhìn nhận xem những vết thương tình cảm và tâm lý của quá khứ mà chúng ta vẫn mang theo mình là gì và sẵn sàng giải thoát cho chúng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét