Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

TGM và những câu chuyện – Trích sách “Sống và Khát Vọng”

Sống và Khát Vọng

Một doanh nghiệp không chỉ nên tồn tại như một thực thể vô tri. Một doanh nghiệp nên SỐNG và có cả một linh hồn. Một doanh nghiệp cũng không chỉ nên có những chỉ tiêu kinh doanh. Một doanh nghiệp nên có cả những khát vọng.
Những điều khác biệt mà TGM tạo nên chắc chắn không phải chỉ nhờ vào những nỗ lực của cá nhân tôi mà phải nhờ vào nỗ lực của rất nhiều những con người tuyệt vời mà TGM may mắn có được. Những câu chuyện mà tôi sắp chia sẻ ở đây hy vọng sẽ giúp bạn có một cái nhìn rất gần và rất thật về lịch sử, tính cách và con người của TGM qua chính đôi mắt của tôi – một thành viên của TGM. Cũng vì đây là kể lại những câu chuyện, nên tôi xin được phép viết theo phong cách hơi văn chương một chút, ít nhiều bị ảnh hưởng bởi nhà văn Nam Cao – một người mà những câu chuyện rất đời, rất người của ông đã đi cùng với những năm tháng tuổi thơ của tôi.

Câu chuyện về sự thay đổi.

Năm 2007, một kẻ chán nản sự máy móc, tầm thường và thiếu tình người của những công ty mà hắn làm việc, muốn làm một điều gì đó để thay đổi cuộc đời mình, và thực hiện ước mơ xây dựng nên một công ty khác thường có thể tạo nên sự khác biệt. Hắn không có tiền, hắn đang nợ rất nhiều. Nhiều người nói hắn điên, viễn vông hoặc thích “nổ”. Nhưng có lẽ vì thế mà hắn có nợ thêm chút hay có bị hiểu lầm thêm chút nữa cũng không sao. Hắn mượn tiền để tham gia một khóa học hy vọng có thể thay đổi cuộc đời hắn và giúp hắn thực hiện ước mơ.
Khóa học đã không thay đổi cuộc đời hắn. Nhưng nhờ có khóa học, hắn bắt đầu làm những thứ khiến cho cuộc đời hắn thay đổi. Sau bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, bao nhiêu thất vọng vào những công ty mà hắn muốn cống hiến, một lần nữa, hắn tin mình có thể góp phần tạo nên một cái gì đó thật sự khác biệt. Nhưng hắn biết, hắn không thể làm điều đó một mình.

Câu chuyện của cơ duyên.

Năm 2008, một đám người xa lạ bắt đầu tụ tập vào cái gọi là VN2020. Những kẻ đầu óc không bình thường bắt đầu lần lượt xuất hiện và dường như không có chỗ nào để đưa họ vào trong VN2020 cả. Thế là từ trong lòng VN2020, họ tập hợp thành một gia đình nhỏ hơn với cái tên gọi cũng khá là lạ: Enterprise Family.
Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy mấy đứa oắt con miệng còn hôi sữa học đòi làm kinh doanh. Nhưng cũng có những người tin vào họ. Và điều quan trọng nhất là họ tin vào chính mình. Họ không ngờ rằng, họ gặp nhau để tạo nên sự khác biệt. Họ lại càng không ngờ rằng, họ gặp nhau để xây dựng nên một đại gia đình.

Câu chuyện về những kẻ liều.

Năm 2009, có mấy kẻ liều lĩnh đang bắt đầu thu xếp mọi thứ ở Singapore để về Việt Nam, mở đường cho một ước mơ chung. Con đường phía trước thật mịt mù, tương lai cũng thật mờ mịt. Ngoài những kế hoạch trên giấy và những mơ ước trong tim, họ chẳng có gì cả. Tiền không có. Kinh nghiệm cũng không có. Nhưng cứ làm thôi, bởi vì họ là những kẻ liều lĩnh và điên rồ. Cuộc đời chỉ sống được một lần, nếu không sống một lần cho đáng sống, thì thật quá lãng phí cuộc đời này.

Câu chuyện về sự thành công.

Năm 2010, hội của những kẻ liều lĩnh và điên rồ giờ đã đông lên rất nhiều, nhờ có nhiều kẻ khác tham gia đi cùng họ. Dĩ nhiên, đây đều toàn những kẻ rất trẻ, vừa liều vừa điên cả. Nhưng giờ đây, những kẻ này đã tự xây dựng được cho mình một mái nhà chung, một nơi mà từ đó, họ bắt đầu làm nên được nhiều điều khác biệt hơn nữa.

Câu chuyện về sự hy sinh.

Năm 2011, kinh doanh bắt đầu khó khăn do kinh tế đi xuống ngày càng nhanh. Dưới áp lực của công việc, sự phá rối từ bên ngoài, những người anh chị em một thời gắn bó đã bắt đầu có những xung đột với nhau. Thậm chí, đã có lúc họ nghĩ đến liệu có nên chịu khuất phục trước những khó khăn thử thách, liệu có nên đường ai nấy đi.
Nhưng may mắn thay, trên đời này không chỉ có họ điên. Hàng chục kẻ khác xung quanh họ cũng điên không kém. Những người này sẵn sàng hy sinh một phần lương của họ để bảo toàn sức mạnh và sự sống còn cho gia đình thứ hai của mình. Cái điên ấy của những đứa em làm cho những kẻ điên nhớ ra mình là ai, tại sao mình tồn tại, tại sao mình đã gắn bó với nhau, và tại sao mình luôn muốn hy sinh vì gia đình này.
Cơn sóng dữ rồi cũng trôi qua. Gia đình của họ hiểu nhau hơn, gắn bó nhiều hơn và một lần nữa lại mạnh hơn bao giờ hết.

Câu chuyện về sự sáng tạo.

Trên suốt chặng đường đi, nhiều thành viên trong công ty và đội ngũ huấn luyện chia sẻ với hắn về những ý tưởng cải tiến các khóa học. Hắn mang những ý kiến đó vào để làm cho các khóa học ngày càng tốt hơn. Kết quả là hắn được mọi người cảm ơn và khen ngợi vì có những cải tiến tạo nên sự khác biệt cho khóa học. Nhưng thật ra, hắn chỉ học lại từ mấy đứa em của hắn mà thôi. Hắn muốn tặng tất cả những lời khen ngợi ấy cho những người đã đóng góp những ý tưởng tuyệt vời. Hắn tự hào lắm. Gia đình mình giờ đã khác rồi. Sự sáng tạo ở khắp mọi nơi. Sáng tạo là một văn hóa vì nó nằm trong mỗi con người ở đây.

Câu chuyện về dám nghĩ dám làm.

Năm 2012, tình hình đang cực kỳ khó khăn do kinh tế vẫn quá ảm đạm. Một đám loi nhoi lóc nhóc cũng điên không kém khi dám lao vào làm ngày làm đêm để biến một ý tưởng điên rồ thành hiện thực. Sự khác biệt được tạo ra.
Cái đám loi nhoi lóc nhóc ấy, mỗi đứa trong chúng nó đều cũng có gia đình, cũng có những việc cá nhân để lo toan, đều muốn nghỉ cuối tuần như bao người khác, nhưng tất cả chúng nó đều hiểu thế nào là hy sinh, là đồng đội, là một gia đình thứ hai. Và chúng nó xứng đáng tận hưởng niềm vui chiến thắng, nhưng không phải chiến thắng cá nhân tầm thường, mà chiến thắng cùng với những đồng đội của mình.
Hóa ra, con người ta không cần sự máy móc để tạo ra kết quả. Con người cần lòng tin và cần được tự do, để tạo nên không chỉ kết quả mà là sự khác biệt thật sự. Nhưng giá trị thật sự không nằm trong những kết quả khác biệt ấy, mà giá trị thật sự ý nghĩa nằm ở chính mỗi con người trong cái đám loi nhoi lóc nhóc ấy ở TGM.

Câu chuyện về hai anh em.

Năm 2012, tại TP. Đà Nẵng, hai anh em, một cao một bé, một tròn một gầy. Một ăn mặc chỉnh chu còn một trông rất ư là bình dân. Họ bước vào một quán cà phê bên bờ sông Hàn. Họ không nói chuyện kiếm tiền. Họ chỉ muốn tạo nên sự khác biệt cho vùng đất mà họ vẫn còn là “người lạ” này.
Thằng anh nhìn thằng em thầm nghĩ, không ngờ cái thằng mấy năm trước định in lậu sách của mình để bán kiếm tiền, thì giờ đây trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, có đạo đức và đầy tâm huyết cho dù được bọc trong cái dáng người nhỏ thó. Thằng em cũng không còn cái kiểu tưng tửng như một hai năm trước, mà bây giờ đã thật sự trưởng thành. Thằng anh cảm thấy trong lòng tự hào và tin tưởng lắm. Ở đời nếu sống hết mình, không thành công, thì cũng thành nhân. Thằng em mình thành công hay thất bại ở cái xứ này, thì nó cũng sẽ thành nhân.

Câu chuyện cuối cùng là câu chuyện về yêu thương.

Lần ấy do áp lực công việc, hắn có một đợt bệnh khá nặng. Từ lâu lắm rồi, hắn không thích nói với người khác là hắn đang bệnh cho dù như thế nào đi nữa. Hắn cố giấu sự mệt mỏi của mình. Hắn cũng chẳng muốn ai bận tâm đến hắn vì ai cũng có việc để làm. Hắn chỉ muốn hoàn thành thật tốt nhiệm vụ của mình vì ai cũng đang cố hoàn thành tốt nhiệm vụ của họ. Hắn đã lầm. Ai cũng bận nhưng không ai quá bận đến mức không thể yêu thương những người đồng nghiệp của mình.
Một món quà, một trái tim to chứa nhiều trái tim nhỏ, một vòng tròn yêu thương, một bài hát quen thuộc và dĩ nhiên không thể thiếu những cái ôm ấm áp. Trong những giây phút ngắn ngủi đó, mọi muộn phiền, lo toan, mệt mỏi và chán nản tan biến hết. Hắn khỏe lại rất nhanh sau đó. Quan trọng hơn hết là hắn biết ở TGM, ai cũng được quan tâm và yêu thương như thế, nhất là khi họ cần đến tình yêu thương ấy.
Tìm được những con người cùng chung một khát vọng là một may mắn. Được đi chung đường với họ là một vinh dự. Được hy sinh vì khát vọng chung là một niềm tự hào.
(Trích từ chương “TGM – Chung một khát vọng” - sách Sống và Khát Vọng)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét