Trích đoạn sách hay:
“...Mối quan hệ giữa mày với cô chủ nhỏ Lợi Lợi càng lạt lẽo hơn, nhạt như một bát nước ốc. Lợi Lợi rủ mày chơi cùng, mày không thèm đi; Lợi Lợi rủ mày đi hái nấm cùng, mày từ chối thẳng thừng. Một lần, có thằng bé nghịch ngợm, lấy bùn đỏ, bùn trắng và bùn đen bôi khắp mặt giả làm ma hoa dọa Lợi Lợi. Lợi Lợi gào lên lanh lảnh: “Basacha, mau tới cứu tao!” Lúc ấy, mày đang ở trên chạc cây đại thanh, đã nghe thấy, đã trông thấy cả nhưng mày giả đò như điếc, giả đò như mù. Thằng bé dọa Lợi Lợi cho tới khi Lợi Lợi khóc thảm thiết mới bỏ đi, vẻ đầy đắc ý. Lợi Lợi thua tức tưởi quá, khóc rền rĩ vì tủi thân. Vừa khóc Lợi Lợi vừa chỉ vào mày mắng: “Đồ Basacha vô lương tâm, thấy tao bị bắt nạt mà mày chẳng thèm bênh nhé, hu hu, đồ vô lương tâm”. Mày vẫn chẳng hề động lòng tẹo nào! Mày đâu có hứng thú với mấy trò đùa nghịch của bọn trẻ nhãi! Mày là một con chim ưng săn, ý nghĩa của đời mày nằm ở chỗ mày vì chủ nhân vào sinh ra tử giữa chốn rừng sâu đầy gian nguy, hiểm hóc. Nếu Lợi Lợi gặp nguy hiểm thật sự, mày hẳn sẽ không tiếc sinh mạng mà sẵn sàng lao vào cứu cô chủ, nhưng đằng này Lợi Lợi chỉ cụng phải một thằng bé nghịch ngợm thích đùa cợt thôi. Mày không muốn nhúng tay vào mấy trò chơi vô bổ ấy làm gì.
Khối tình với chủ nhân của mày làm sao thắm thiết bằng khối tình của con Đuôi Đỏ với chủ nhân của nó! Thế mà nó cuối cùng rơi vào thảm cảnh bị bán cho gã đồ tể để vặt lông róc xương, nồi da xáo thịt, còn tuổi già của mày rồi sẽ ra sao?
Mày càng nghĩ càng thấy khiếp đảm, càng ngẫm càng thấy bi thương.
Khi vầng mặt trời ở vị trí cao nhất, bà chủ bưng thức ăn tới. Là một nửa âu lòng mề gà băm nhỏ. Nội tạng tươi là món khoái khẩu của mày, có điều, ở vào thời khắc này, đứng ngay trước âu thức ăn đầy hấp dẫn đó, mày chẳng có lòng dạ nào mà ăn. Tiếng ùng ục trong bụng hoàn toàn bị nỗi bi sầu thương cảm phủ lấp. “Basacha à, mày mau ăn đi, ăn no rồi chiều còn vào núi đi săn nữa chứ”. Bà chủ ngồi xổm trước mặt mày, cất giọng ngọt ngào dỗ dành. Theo phép lịch sự, mày miễn cưỡng mổ một miếng nhưng chỉ ngậm trong mỏ. Mày không tài nào nuốt trôi.
“Basacha à, sao tự dưng lại không ăn thế, hay mày ốm rồi?”
Mày cứ đứng thẫn thờ.
“Basacha à, hay là mày có tâm sự gì?”
Im lặng là câu trả lời tốt nhất.
“Đạt Lỗ Lỗ ơi, anh mau tới mà xem Basacha này!”
Chủ nhân chạy đến, khẽ cắn yêu mấy cái vào tai bà chủ, vỗ vỗ đầu, rồi cười bí hiểm: “Ồ, tao hiểu rồi, Basacha, mày muốn lấy vợ rồi hả? Tao biết mà, mày là con kim điêu đực, mày lớn rồi đấy, mày mong mỏi có một con kim điêu cái bầu bạn bên cạnh cũng là điều tự nhiên thôi mà. Việc này khó gì, ngày mai tao sẽ xuống chợ tậu cho mày một nàng nhé”.
Bà chủ Mạc Na ngó mày cười thẹn thùng.
Mày tủi thân tới mức phát khóc. Đúng thế, mày là một con kim điêu đực hoàn toàn bình thường cả về sinh lý và tâm lý, mày cũng có những rung động hết sức tự nhiên, nhưng tuyệt đối không phải là một kẻ háo sắc. Mày đâu tệ đến nỗi phải làm bộ làm tịch với chủ nhân chỉ vì một nàng kim điêu cái.
“Được rồi, Basacha, tao đã hứa là sẽ mua một nàng về cho mày thành thân rồi còn gì, đừng ảo não như thế nữa. Mau ăn đi, ăn cho no, chiều còn vào núi làm việc với tao chứ”.
Ca ra ca ra – mày kêu lên một hồi dài như muốn tỏ bày nỗi oan uổng.
Ông bà chủ lấm lét nhìn nhau. Một màn sương nghi hoặc che kín khuôn mặt họ.
“Liệu có phải là do sự việc xảy ra với con Đuôi Đỏ làm Basacha nhà mình ủ rũ thế này không?” Bà chủ Mạc Na khẽ thì thầm sau một hồi chìm trong suy tư.
Bà ấy đúng là phụ nữ, vừa có tài quan sát tinh tế lại vừa có tài thấu hiểu tâm tư con người, thấu hiểu cả tâm tư loài mãnh cầm. Mày ngẩng đầu, kêu lên những tiếng trầm buồn.
“Thì ra là thế”. Những nếp nhăn hai bên đuôi mắt của chủ nhân Đạt Lỗ Lỗ chừng như nổi cục, chủ nhân nhẹ nhàng ôm mày vào lòng, nói giọng nghiêm túc: “Basacha à, mày đã trông thấy cảnh ông lão Tây Trù bán con Đuôi Đỏ cho gã đồ tể đúng không? Mày sợ rồi đây mày sẽ rơi vào tình cảnh giống nó chứ gì? Basacha à, mày yên tâm, Đạt Lỗ Lỗ tao không phải loại người vô tình vô nghĩa như thế đâu. Nếu mày không liều chết săn được con cáo đực già ấy thì tao lấy tiền đâu mà thuốc thang cho Tiểu Lợi Lợi? Rồi còn cái lưng của tao nữa chứ, làm sao mà khỏi nhanh thế được? Mày giúp tao nhiều như thế, tao mãi mãi đối xử ân cần với mày như với một người bạn thân thiết”.
Bà chủ cũng góp lời: “Basacha à, mày hãy tin ở tao, một ngày kia nếu mày già yếu, không bay nổi nữa, tao vẫn ngày ngày mang cho mày đủ ba bữa cơm mà”.
Mày ngước nhìn ông chủ rồi bà chủ. Nét mặt họ vô cùng nghiêm túc, không có vẻ gì gian dối cả. Có điều, mày tự ngẫm trong đầu, rằng năm xưa, khi con Đuôi Đỏ còn trẻ trung sung sức, chẳng phải nó đã giúp ông lão Tây Trù rất rất nhiều đó sao?
“Giữa con người với con người cũng có sự khác nhau đấy. Có người ngay thẳng thật thà, có kẻ gian dối xảo quyệt; có người lương thiện, có kẻ ác độc; có người thông minh có kẻ xuẩn ngốc; có người dũng cảm, có người nhu nhược. Ông lão Tây Trù là người cạn tình cạn nghĩa, chỉ vì chút tiền ít ỏi mà nỡ bán con chó săn bầu bạn với lão suốt mười năm ròng. Nhưng cũng có người nuôi dưỡng con chó săn già cho tới lúc nó qua đời. Basacha, mày hãy nhìn nấm mộ đằng kia kìa, đó chẳng phải là nơi ông lão Thương Ba chôn con Đại Hoa hay sao?” Chủ nhân vừa nói vừa chỉ tay về phía cái gò nhỏ bên ngoài cổng bản.
Mày ngước đôi mắt theo hướng ngón tay chủ nhân. Trước mắt mày hiện ra một nấm mộ lùm lùm nhô cao phía trên cái dốc hướng về phía mặt trời mọc trên cái gò nhỏ. Mày tức khắc hiểu ra ý nghĩa lời nói của chủ nhân. Mày nhớ ra rồi, hồi năm ngoái, con chó Đại Hoa của nhà ông lão Thương Ba già yếu tới mức đứng chẳng vững, lông nó rụng từng mảng, da thịt bị tróc hết, ông lão Thương Ba vẫn ngày ngày cần mẫn bưng cơm rót nước cho nó. Tới khi nó chết, ông lão cũng chẳng nỡ ăn thịt nó, mà tìm cho nó một chiếc quan tài nho nhỏ, đặt nó vào trong, đào huyệt chôn nó và lấp đất lên làm cho nó một nấm mộ. Sự việc ấy mày đã được tận mắt chứng kiến kia mà! Chủ nhân nói đúng lắm, người với người có phải ai cũng giống như ai đâu! Mày thấy mày thật khốn kiếp, mày làm sao có thể so sánh ông chủ yêu quý của mày với ông lão Tây Trù được! Tất cả là do cái nhìn phiến diện và tính tình cố chấp của một con kim điêu như mày thôi, chỉ vì thế mà mày làm lung lay niềm tin tưởng với chủ nhân Đạt Lỗ Lỗ. Tội lỗi của mày khiến mày toát mồ hôi hột.
Chủ nhân Đạt Lỗ Lỗ không biết trong tâm tưởng mày đang diễn ra sự phản tỉnh sâu sắc, cứ ngỡ mày vẫn đang buồn thương vì tận mắt chứng kiến tai ương của con Đuôi Đỏ. Thình lình, chủ nhân rút phắt con dao găm bên sườn, cứa mạnh vào cánh tay. Những giọt máu đỏ thẫm nối nhau rỏ tong tỏng xuống nền đất. Chủ nhân nói dõng dạc và hùng hồn: “Tao Đạt Lỗ Lỗ xin thề trước Thần núi vĩnh hằng và Thần săn hiền minh, chỉ cần Basacha mày không phụ tao thì tao vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ mày. Nếu tao có nửa lời gian dối, thì khi vào núi đi săn tao sẽ dẫm phải đuôi của báo tuyết và khi ra khỏi núi sẽ gặp phải bàn tay của con gấu già!”
Một cơn run rẩy chạy suốt trái tim và tâm hồn một con kim điêu như mày. Mày hận là mày không thể dùng thứ ngôn ngữ phức tạp như của loài người để lập lời thề máu. Mày tiếc mày chỉ là một con chim ưng, mày chỉ có thể biểu lộ những cảm nhận trong nội tâm của mày bằng cách đập cánh và kêu lên một hồi dài phấn khích.
Mày đã hoàn toàn thoát khỏi nỗi buồn sầu vô vị. Mày cảm thấy sung sướng và tự hào vì có một người chủ trung hậu, tốt bụng, trọng nghĩa khinh tiền. Mày thấy bụng mày đang réo gào sôi sục, cảm giác thèm ăn khủng khiếp đang trở lại với mày. Mày lao tới âu thức ăn nhanh như một ngôi sao xẹt ngang bầu trời, hùng hục ăn như hổ báo đang lúc đói.
Mày thấy trên gương mặt ông bà chủ bừng nở một nụ cười mãn nguyện....”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét