Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013

Anh xin làm cỏ dại

Nhưng em biết, “Đừng đi anh nhé” cũng là lời trái tim em muốn nói. Rồi mọi chuyện sẽ qua phải không anh?



Đừng đi em nhé!
Ngồi một mình, nó buồn và muốn tìm lại một cái gì đó đã lâu lắm rồi. Phải rồi, một bài hát, một lời nhắn nhủ và như chợt hiện về!

“Đừng đi em ơi…”

Hôm nó đi học về muộn lắm, anh đã bảo đón mà nó không chịu, định đi bộ về nhà! Anh đến lớp mà không thấy nó đâu, thế là đi tìm! Tìm mãi cũng thấy nó đứng ở bến xe bus gần đấy! Nhìn dáng anh lúc ấy, khuôn mặt anh gầy xanh xao đầy lo lắng làm nó áy náy vô cùng! Anh như reo lên khi nhìn thấy nó. Rồi anh không mắng, không giận hờn mà chỉ kéo nó lên xe. Hai đứa không nói câu nào cho đến lúc dừng trước Trung tâm Hội Nghị Quốc Gia. Anh khẽ đặt vào tay nó một bó hoa huệ tây trắng và thơm ngạt ngào. “Em mãi đẹp và trong sáng như bó hoa này vậy”. 



Em mãi đẹp và trong sáng như bó hoa này vậy”.

Rồi anh mượn điện thoại nó. Bắt nó nhắm mắt lại và loay hoay một lúc, một bài hát cất lên. Nó cảm nhận từng câu, từng câu bài hát lần đầu tiên nó được nghe!

“Đừng đi em ơi

Bên kia núi đâu có trời xanh hơn

Bên kia nắng đâu có gì hân hoan”

Những câu hát của Quang Dũng cứ thế tiếp tục như lời tâm sự và như muốn níu giữ!

“Đừng xa nhau em, hạt sương cũ chan chứa tình đơn sơ
Bông hoa cũ vẫn nở trong trăng tan
Những kỉ niệm đâu dễ gì phôi pha
Đừng đi em nhé! Vì những buồn vui, sẽ nối lòng ta
Thành mối dây đời trói ta từ đây
Thành mối dây đời trói ta từ đây”

Những kỷ niệm của hai năm yêu nhau đối với nó không quá dài và cũng không quá ngắn! Trong vòng tay anh, trong hương thơm ngạt ngào của hương huệ tây trắng. Những kỷ niệm ùa về trong lòng nó. Ngày ngỏ lời, anh cầm tay lần đầu tiên còn ngại ngùng, tặng nó đóa hồng nhung thơm ngát. Những ngày hè hai đứa đèo nhau xe đạp dọc những con đường Hà Nội đầy Bằng Lăng tím, anh cởi áo ngoài cho nó che nắng. Ngày hai đứa đứng đợi nhau dưới mưa, rồi đi dầm mưa đến ướt sũng mà cảm thấy lòng vui lạ lùng! Những kỷ niệm gắn liền với những ngày ngồi trên giảng đường đại học. Và cả những khi nó khóc ướt áo chỉ vì anh đi công tác cả tuần không thể liên lạc.

“Những kỷ niệm đâu dễ gì phôi pha

Đừng đi em nhé”

“Anh xin làm cỏ dại, anh xin làm tàn cây che trở cho em”! Không phải nó hết yêu anh, mà là những thay đổi của cuộc sống mới, sau khi ra trường làm nó căng thẳng, làm nó suy nghĩ thực tế hơn, ít lãng mạn và hay cáu kỉnh. Nó biết những gì đang xảy ra nhưng không thể kiểm soát bản thân, làm anh buồn, làm anh phải lo lắng. Trong khi anh vẫn bao dung như thế. Chưa bao giờ anh không nhận sai về mình!

“Anh xin làm cỏ dại đón bước chân em
Anh xin làm tàn cây che mát thân em”

Vẫn là những dòng tâm sự thiết tha “Đừng đi em ơi”. Bên kia, bên ấy dù có gì xôn xao, có gì mới mẻ, lung linh hoặc nếu có đi nữa. Nó có mãi còn xôn xao, có mãi lung linh, có mãi mới mẻ khi thời gian rồi cũng sẽ làm nó thành kỷ niệm. Em có lại đang bước đi qua những gì chúng ta đã đi không?

“Đừng đi em ơi! Bên kia gió đâu có gì xôn xao
Bên kia nắng đâu có còn lung linh
Bên kia trời đâu có nhiều trăng sao”.

Đừng đi em, đừng xa nhau em nhé! Những gì là kỷ niệm, những gì là say mê em có còn nhớ. Những cánh thư viết tay em vẫn giữ. Lá thư thứ 1000 anh sẽ ngỏ lời em đúng không? Những cánh thư hơn cả 1000 và nhận lời yêu anh. Khi cánh thư thứ 1000 đã đổi màu, em bước vào cuộc sống của anh. Và đôi khi những mệt mỏi, những giận hờn khi không thể hiểu và thông cảm cho nhau. Nhưng sau mỗi lần giận nhau, anh lại là người giảng hòa tiếp phải không? Và em sẽ lại bình yên trong vòng tay anh phải không?

“Hãy trở về bên gối mộng đêm nao”

”Đừng xa nhau em, dòng thư cũ em có còn say mê
Chân em có khi mõi mòn lê thê
Hãy trở về bên gối mộng đêm nao”.

Đây là lần thứ mấy mình giận nhau? Em cũng không nhớ nữa. Cảm giác nặng nề và buồn lúc đầu như nguôi dần theo mỗi lời hát! Không phải em không yêu anh, là vì những lo lắng của cuộc sống và khoảng cách ngày càng hẹp vì công việc bận rộn giữa hai đứa làm em chênh vênh. Nhưng em biết, “Đừng đi em nhé” cũng là lời trái tim em muốn nói. Rồi mọi chuyện sẽ qua phải không anh?

“Đừng đi anh nhé!”

Anh nghe nhé! “Hãy trở về bên em!”. Và em sẽ mãi là đóa hoa Huệ Tây trắng tỏa hương bên anh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét