Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

Đã quá trễ để yêu em

Bởi tôi vô tâm nên mới để tuột mất em khỏi vòng tay với của mình.
Trong cuộc đời này đôi khi có những sai lầm mà khi ta nhận ra được rằng mình sai thì mọi thứ đã quá muộn. Câu chuyện tình yêu của tôi và em cũng vậy, khi tôi chợt nhận ra trái tim mình yêu em biết mấy thì em đã mãi mãi rời xa tôi để về bên cạnh người khác, một người con trai biết quan tâm, lo lắng và trân trọng mình.
Ngày ấy sau khi chia tay với mối tình đầu tôi đã nghĩ rằng có lẽ từ nay về sau trái tim mình sẽ chẳng thể yêu thật lòng thêm bất kỳ ai được nữa. Một lần yêu không thành, một lần phải trải qua cảm giác đau đớn đến tận cùng đối với tôi đã là quá đủ. Tôi không muốn mở cửa trái tim mình để đón thêm bất kỳ ai vào nữa, bởi tôi sợ lắm nếu như thêm một lần bị người mà mình đã đặt trọn tình yêu đánh cắp trái tim, để rồi lại vứt bỏ, chà đạp lên trái tim ấy một cách chẳng hề thương xót một chút nào.
Tôi thu tâm hồn mình lại trong một lớp vỏ bọc kiên cố, chẳng để cho bất kỳ ai có cơ hội tìm hiểu con người thật của mình. Tôi nói cười với mọi người, tôi đùa cợt với những cô gái vây quanh mình nhưng chẳng có ai biết rằng ẩn sau những lời trêu hoa ghẹo nguyệt ấy lại là một trái tim đã tướp xơ vì thương tổn.
Đã quá trễ để yêu em
Em đã kiên nhẫn ở bên tôi, kiên nhẫn đợi chờ tôi ngỏ những lời thương nhớ (Ảnh minh họa)
Chẳng biết đã bao lần tôi tự hứa với lòng rằng bây giờ và mãi mãi sẽ giữ những nỗi đau ấy cho chỉ riêng mình. Thế nhưng vào một ngày đẹp trời em đã tới và ở lại bên tôi, sự nhẹ nhàng, ấm áp của em khiến cho trái tim tôi dần dần tan chảy. Cũng phải thôi, bởi em xinh xắn là thế, em đáng yêu là thế thì làm sao đôi mắt tôi có thể thôi ngắm nhìn.
Em đã kiên nhẫn ở bên tôi, kiên nhẫn đợi chờ tôi ngỏ những lời thương nhớ. Em chăm sóc tôi cẩn thận và chu đáo như thể đang giữ gìn một báu vật. Dường như trái tim mình có bao nhiêu tình cảm em đều trao về tôi trọn vẹn. Chẳng bao giờ em trách cứ, giận hờn dù chỉ là một chút, dẫu cho khi ấy tôi là người sai, là người bỏ rơi em để tâm trí mải mê lang thang về những miền ký ức thuở nào.
Tôi xin lỗi bởi ngay từ khi bắt đầu cuộc tình này tôi vẫn còn để cho trái tim mình bị ám ảnh bởi những dư âm về tình yêu ngày cũ. Những tưởng em của tôi còn nhỏ tuổi, lại chưa yêu lần nào nên sẽ chẳng hề để tâm đến. Tôi có ngờ đâu ẩn giấu phía trong nụ cười hồn nhiên, trong sáng ấy lại là một trái tim vô cùng nhạy cảm và yếu mềm.
Đã quá trễ để yêu em
Em xứng đáng được hưởng hạnh phúc, xứng đáng được hưởng những săn sóc và yêu thương mà bấy lâu nay tôi đã hững hờ (Ảnh minh họa)
Tôi đã làm tổn thương em quá nhiều, tôi đã khiến cho em luôn có cảm giác rằng mình chỉ là một người con gái tới sau để thế chỗ cho kẻ tới trước. Tôi đã sai, sai nhiều lắm bởi ngay từ khi bắt đầu chính tôi cũng không biết đâu mới thực sự là điều quan trọng và có ý nghĩa nhất đối với bản thân mình. Giá mà tôi tỉnh táo hơn đôi chút, vậy thì nhất định ngày hôm nay tôi đã chẳng phải ngồi ở nơi đây ôm niềm nuối tiếc đến khôn cùng.
Vậy là em ra đi, cũng vào một buổi đẹp trời giống hệt như ngày em tới. Mọi thứ trùng hợp đến nỗi đôi khi ngồi nghĩ lại tôi cứ ngỡ rằng mình vừa trải qua một giấc chiêm bao. Trong giấc chiêm bao ấy em đã bỏ tôi lại một mình để về bên cạnh người con trai bấy lâu nay vẫn luôn kiên nhẫn đi phía sau em để đợi chờ một cơ hội tới với mình. Cũng phải thôi, bởi em xứng đáng được hưởng hạnh phúc, xứng đáng được hưởng những ngọt ngào, lãng mạn, những sự săn sóc và yêu thương mà bấy lâu nay tôi đã hững hờ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét