Đem hết dại khờ để yêu một người không phải là điều hay. Cứ yêu nhau, nhưng hãy yêu vừa đủ thôi.
Ta sẽ ra sao nếu người là tất cả trong ta? Và rồi một ngày người rời bỏ ta ?
Cả thế giới dường như là cái gì đó quá to lớn. Khi trong mắt ta, tình yêu với ai đó quá to lớn, tình cảm bỗng chốc biến thành gánh nặng. Mỗi sáng thức dậy đều bất an, lo lắng, rằng cả thế giới của mình kia, liệu hôm nay có còn là của mình nữa không, hay dần dần chẳng còn là của mình nữa.
Cả thế giới, câu nói đó nói ra dễ dàng biết bao, nhưng lại mang gánh nặng nhường nào. Cuộc đời dài rộng, chúng ta không thể chỉ có mỗi nhau, chúng ta còn có rất nhiều người thân, cũng có rất nhiều bạn bè, còn có muôn vàn mối bận tâm khác. Ta không thể vì người mà loại bỏ hết toàn bộ tất cả những điều cần quan tâm đó, người cũng không thể vì ta mà đánh đổi tất cả những gì người đang mang.
Đi cùng nhau đến hết chặng đường đời, còn chưa thể khẳng định đối phương chiếm bao nhiêu phần trăm trong thế giới của mình. Hiện thực vẫn là hiện thực, ngoài yêu, chúng ta còn phải sống, còn phải hoàn thành những mục tiêu của bản thân, còn phải gánh lấy những trách nhiệm với những người thân xung quanh khi trưởng thành. Có quá nhiều thứ chi phối chúng ta mỗi ngày, và chúng ta không thể chỉ biết có yêu đương.
Yêu thôi, cho hiện tại đã, chứ đừng trói buộc nhau bằng những lời lẽ xa hoa ấy làm gì. Bởi vì lúc đau khổ, tuyệt vọng vẫn phải sống. Nếu một ngày nào đó có đổi thay, có thể chúng ta sẽ nói lời chia tay trong khi ta vẫn còn giữ thật nhiều tình cảm, thì cũng không thể vì thế mà chôn vùi cả thế giới trước mặt. Càng không thể vĩnh viễn ngã khuỵu vì điểm tựa bên cạnh biến mất.
Vậy nên, hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi, và đừng là cả thế giới của nhau ..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét