Tiền có thể mua được một ít niềm vui và rất nhiều những nỗi buồn.
Niềm vui mang ra người quen lấy, người dưng cũng lấy, nỗi buồn bán rẻ chẳng ai mua.
IRIS CAO
.............................................................................................................................................................................................................................
Niềm vui mang ra người quen lấy, người dưng cũng lấy, nỗi buồn bán rẻ chẳng ai mua.
IRIS CAO
.............................................................................................................................................................................................................................
Buổi sáng vén tóc lên cũng thấy nỗi buồn.
Buổi tối kéo chăn lại cũng thấy nỗi buồn.
Nỗi buồn rớt dài trên mỗi cái nhón chân, tiếc của lại gói ngược nỗi buồn vào túi mang về nhà cất cho riêng mình.
Khi buồn ta lại thấy thương thân ta hơn.
Khi buồn là lúc ta tự lớn lên giữa dòng đời xô ngang.
Khi buồn mới thấy ta bé nhỏ, dũng mãnh đứng giữa bộn bề cuộc sống.
Có người buồn lại cười rất to, cười để giấu nỗi buồn hay cười vì chẳng quen khóc bao giờ.
Có người buồn lại uống tràn lan, say thì không say nhưng buồn lại thêm buồn.
Có người buồn lại nói thật nhiều, nói cho ra niềm vui hay nói cho quên rằng mình đang buồn.
Có người buồn lại chỉ lặng im, một mình gặm nhấm cho hết nỗi buồn thì thôi.
Thật ra nỗi buồn là một thứ không nên phung phí. Nó là sự thức tỉnh cho những tháng năm lỡ sống hoài, sống phí.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét