Có một sự thật đáng buồn là xã hội ngày nay luôn hối hả trong việc tìm kiếm tình yêu. Hối hả bước vào hôn nhân trước tuổi 30, để rồi bó buộc khoảng thời gian mà ta gần như có khả năng để làm được mọi thứ vào những công việc lặp lại đến mức ngấy tận cổ: Sáng dậy đưa con đi học, đi làm, trưa về ăn cơm, chiều đón con về, tối ăn cơm xong đưa con đi học phụ đạo, vân vân và vân vân...
Vì tình thương của Chúa lòng lành, bạn có thể làm những việc đấy khi bạn 40, 50 cũng có lấy làm muộn đâu cơ chứ? Để tôi hỏi bạn vài câu:
- Có thật là bạn muốn làm công việc đó hàng ngày không?
- Có chắc là bạn muốn kết hôn không?
- Bạn đã tìm đúng người bạn muốn dành cả quãng đời còn lại bên người ấy không?
(Vì bạn biết đấy, một ẩn dụ nhỏ thế này thôi: Ngày cưới, bạn đeo một chiếc cà vạt, được chứ? Hãy giả sử như một khi đã đeo chiếc cà vạt lên rồi, bạn sẽ phải đeo nó mãi mãi; và có thể bây giờ nó còn thon thả, nhưng 10 năm nữa nó sẽ phát phì và bắt đầu ra lệnh cho bạn. Liệu cái cà vạt có phải là một sai lầm không? Liệu bạn có hạnh phúc hơn với cái cà vạt khác không? Thôi nào, bạn biết tôi đang nói về điều gì mà.)
Thực sự bạn nghĩ kết hôn khi chưa kịp đeo đuổi sự nghiệp là một ý hay?
Bạn có chắc mọi suy nghĩ dẫn đến câu trả lời "có" cho những câu hỏi bên trên không đến từ những định kiến cổ hủ của bản thân, hay đơn giản là để có "tụ" với thiên hạ?
Nếu mọi câu hỏi trên là "có" và với câu cuối là "không", thì xin chúc mừng, bạn là một người mẫu mực và dành cho cuộc sống gia đình, trên hết, bạn có thể ngừng đọc bài này rồi đấy. Còn những người dù chỉ một câu trả lời không trong bốn câu đầu, thì tôi nghĩ bài viết này sẽ dành cho bạn.
Thời gian thì quả thật trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã sống trọn cả đời người, thế nên không ngoa khi nói cần tận dụng mọi khoảnh khắc. Do đấy, 12 năm ngồi ghế học đường, 4 năm đại học, 50 năm hôn nhân có lẽ là hơi hoang phí. Riêng hai điều kia là học hành, tùy vào sự lựa chọn mỗi người, tôi không dám rút gọn. Còn 50 năm? Phải rồi, nó chính là cái cần rút gọn!
Dành ra vài năm thăm thú thế giới, thời gian cho vài sở thích bình dị, ý chí và sự toàn tâm cho đam mê, v.v... Nghe cũng đâu quá tệ?
Dành ra vài năm thăm thú thế giới, thời gian cho vài sở thích bình dị, ý chí và sự toàn tâm cho đam mê, v.v... Nghe cũng đâu quá tệ?
Khi bạn bước qua tuổi 30 rồi, bạn sẽ nhìn cuộc đời bằng con mắt trưởng thành hơn một tẹo, trải qua thêm một ít thăng trầm, cảm nhận thêm đôi ba cảm xúc, lúc đó bạn có tự tin kết hôn hơn là 5 năm, 10 năm về trước?
Còn riêng về những người đã tự tin mình đã gặp đúng người, thì chính bạn đã biết rằng hôn nhân là không cần thiết. Điều cuối cùng một tình yêu cần được chứng minh chính là hôn nhân. Vì một tờ giấy hôn thú rõ ràng không nói lên điều gì về tình cảm hai người dành cho nhau ngoại trừ bảo vệ hai người về mặt pháp lý và chỉ rõ ra rằng tên đứa con mang họ bố. Hôn nhân như một sự đảm bảo về an toàn rằng một trong hai người sẽ không bỏ đi nếu một sáng thức dậy, về ràng buộc mang tính trách nhiệm; trong khi bản chất của tình yêu đòi hỏi sự liều lĩnh trong việc tin tưởng người còn lại.
Tôi không bảo rằng bạn nên trì hoãn kết hôn nếu bạn không muốn, mà là dành thời gian nghĩ về những điều bạn muốn làm, những điều dù cho có điên rồ hay liều lĩnh đi nữa. Còn nếu bạn đã thực hiện xong mọi điều đó trước tuổi 30, và bạn cam đoan rằng đã tìm thấy nửa kia của mình, thì bạn vẫn còn một việc nữa. Dành cả cuộc đời còn lại bên ước mơ, đam mê, tình yêu cuối cùng của bạn.
......................................
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét