Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

LMÔ Y BUNG VƯỢT KHÓ


Em LMô Y Bung (bên phải)
Em LMô Y Bung (bên phải)
Ba mất sớm do bệnh ung thư, mẹ đang bị tâm thần, sáu anh em phải tự nuôi nhau nhưng LMô Y Bung ở xã Ea Bia (huyện Sông Hinh) vẫn luôn cố gắng và đạt thành tích học giỏi.




Y Bung nói: “Thấy hoàn cảnh gia đình em quá khó khăn, ai cũng động viên em phải học để có cái chữ, lớn lên tìm cái nghề để sinh sống”. LMô Y Bung luôn được thầy cô, bạn bè yêu mến với đức tính cần cù, chịu khó, chăm chỉ học tập. Ngoài thành tích học giỏi, LMô Y Bung còn thường xuyên giúp đỡ bạn bè cùng lớp, nhất là các bạn học yếu. Nhiều lúc Y Bung kiên trì giải thích thật cặn kẽ để bạn cùng lớp hiểu bài và làm bài được. Không chỉ được các bạn cùng lớp yêu thương, quý mến Y Bung còn được các anh, chị lớp lớn hơn rất thán phục và học tập làm theo. Lơ Mô Hờ Bin, học sinh lớp 4D cùng trường nói: “Y Bung là một học sinh giỏi, siêng năng và giúp các bạn trong lớp rất nhiều. Bạn ấy là tấm gương sáng để cho các bạn học sinh noi theo”.
                             
                                           Em LMô Y Bung (bên phải)

Ngoài việc học tập chăm chỉ ở lớp, về nhà Y Bung còn phụ giúp mẹ chăm sóc em nhỏ, xách nước, nấu cơm và phụ việc để kiếm tiền giúp mẹ. Cô giáo chủ nhiệm lớp 3D Trường tiểu học Eabia Ngô Thị Đào tâm sự: “Gia cảnh LMô Y Bung rất khó khăn, nhưng em rất chăm chỉ học tập, thật đáng khen”. Cô Đào cũng đã đề xuất nhà trường giúp LMô Y Bung 15-20kg gạo/tháng từ nguồn quyên góp Chữ thập đỏ của trường. Nhờ vậy LMô Y Bung có điều kiện để đến trường. LMô Y Bung cho biết: “Mong ước của em là sau này sẽ trở thành một anh bộ đội để bảo vệ quê hương, đất nước”.

Hiện nay, Y Bung đang gặp rất nhiều khó khăn, mong nhận được sự giúp đỡ của các nhà hảo tâm.

CÔ BÉ LƯỢM VƯỢT KHÓ HỌC GIỎI


Em Vương Thị Lượm
Em Vương Thị Lượm

Hoàn cảnh gia đình khó khăn tưởng chừng không đến trường, nhưng bằng nghị lực của bản thân, Vương Thị Lượm (học sinh lớp 10, Trường THPT Trần Quốc Tuấn, huyện Tây Hòa, Phú Yên) đã vượt lên khó khăn, 9 năm liền là học sinh giỏi, là gương mặt xuất sắc trong các phong trào.
Căn nhà của cô bé Lượm nằm sâu trong thôn Phước Mỹ, xã Hòa Bình 1, huyện Tây Hòa, tỉnh Phú Yên. Căn nhà không có vật gì đáng giá, nhưng ngăn nắp, sạch sẽ. Vương Thị Lam Tuyền, chị gái Lượm nói trong nước mắt: “Bản thân tôi bị tổn thương tủy sống, nằm một chỗ, bà nội lại già yếu, em trai thì còn nhỏ, nên mọi việc trong nhà đều do Lượm gánh vác”. Cha mất khi Lượm học lớp 5, vì gia đình khó khăn, nên mẹ em – bà Trần Thị Thủy phải vào Thành Phố Hồ Chí Minh bán vé số kiếm tiền gửi về nuôi cả gia đình. Hiểu được hoàn cảnh gia đình, hàng ngày, một buổi đi học, buổi còn lại, Lượm làm việc nhà và tranh thủ đi nhặt phân bò để có thêm tiền mua đồ dùng học tập. Lượm nói: “Mỗi ngày đi nhặt phân bò, em kiếm được 3.000 - 5.000 đồng. Nhiều lúc bị bạn bè châm chọc nhưng em nghĩ số tiền đó có thể giúp gia đình nhiều việc nên em không quản ngại”.

Tuy gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, nhưng liên tục trong 7 năm học, Lượm đều đạt học sinh giỏi-xuất sắc, là lớp trưởng, chi đội trưởng gương mẫu được thầy cô, bạn bè yêu mến. Lượm còn đạt giải nhì môn Văn và Toán của kỳ thi học sinh giỏi cấp huyện năm học 2009-2010; giải nhất cuộc thi “Vở sạch chữ đẹp” cấp trường; nhận học bổng Đèn Đom Đóm và nhiều học bổng khác. Không những học giỏi, Lượm còn thường xuyên giúp đỡ bạn bè trong học tập. Thầy Lương Thanh Ngọc Anh, giáo viên chủ nhiệm lớp 8E nhận xét: “Lượm là một học sinh tiêu biểu của lớp, của trường. Là lớp trưởng em luôn gương mẫu, đi đầu trong các phong trào, đặc biệt là giúp nhiều học sinh khác cùng tiến bộ”.

Về nhà Lượm còn chỉ bảo em trai mình là Vương Trần Khoa, học sinh lớp 6E cùng trường chăm chỉ học tập, 5 năm liền là học giỏi-xuất sắc. Mong muốn lớn nhất của Lượm, đó là có một việc làm ổn định cho mẹ ngay tại gia đình, để Lượm đỡ nhớ mẹ. Lượm thổ lộ: “Em sẽ cố gắng học giỏi để được vào trường đại học. Em thích làm bác sĩ để chữa bệnh cho mọi người”.

Thầy Trần Văn Vĩ - GVCN lớp CĐ KCS 12

                Ngày 10 tháng 09 năm 2012 là ngày thật đặc biệt đối với tôi. Đó chính là ngày nhập học của các bạn học sinh - sinh viên khóa 12 của trường Cao Đẳng Nghề Phú Yên. Và cũng từ chính cái ngày này tôi đã chính thức trở thành cô sinh viên năm nhất  và cũng đã gặp được một người thầy chủ nhiệm mới luôn hết mực thương yêu sinh viên của mình như những người em của mình vậy. Thầy chủ nhiệm lớp tôi cũng chính là một trưởng khoa Công Nghệ Thực Phẩm - Hóa Dầu còn rất trẻ, chỉ mới 35 tuổi đời nhưng lại là một người anh trai, một chuyên viên tư vấn rất giỏi, rất tài năng và cũng như rất thân thiện, gần gũi và thương yêu chúng tôi hết mực, giúp chúng tôi cảm thấy thật ấm áp tình thân như chính ở nhà mình vậy khi ở trường. Người mà tôi đang nhắc đến chính là thầy Trần Văn Vĩ - giáo viên chủ nhiệm lớp cao đẳng KCS 12.

Thầy Trần Văn Vĩ (Người đầu tiên từ trái qua) khi đón nhận hoa từ các học sinh tại tọa đàm kỷ niệm 30 năm Ngày Nhà Giáo Việt Nam (20/11/1982 - 20/11/2012) tại hội trường trường Cao Đẳng Nghề Phú Yên -  Tp. Tuy Hòa - Phú Yên

                  Khi tôi nhập học tại trường, tôi đã, đang và sẽ phải luôn mang một nỗi đau khó gì mà phai nhòa được trong tôi về cuối cấp THPT. Và từ ngày đầu tiên mà tôi nhập học tại trường Cao Đẳng Nghề Phú Yên, tôi đã khóc rất nhiều về nỗi đau ấy vì rất nhiều lý do khách quan lẫn lý do chủ quan. Và chính những lúc ấy, cũng chính thầy Vĩ lại là người đầu tiên ở bên tôi, hỏi thăm, an ủi tôi và động viên tôi hãy can đảm lên, vô tư lên,hồn nhiên và vui vẻ lên. Khi ấy tôi thực sự cảm thấy rất ấm lòng khi có một người thầy chủ nhiệm tốt như thế.
                 Tuy đến nay mới chỉ gần 4 tháng kể từ ngày nhập học đã trôi qua nhưng tôi cảm thấy thầy như chính người anh trai của mình và lớp Cao Đẳng KCS 12 như chính ngôi nhà của mình vậy.
                 Từ đầu năm học đến bây giờ, thầy đã rất vất vả vì công việc của lớp,của khoa, của trường và công việc gia đình nữa. Mà lớp thì ngày càng đi xuống rất nhiều khiến thầy phiền lòng và buồn rất nhiều vì lớp. Chính vì thế đã khiến tôi rất buồn và vô cùng đau lòng vì đã không làm được gì cho thầy mà đã làm cho thầy buồn, lo lắng cho bản thân mình và lớp.
                  Giờ đây tôi cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc luôn cầu chúc cho thầy luôn luôn mạnh khỏe, hạnh phúc, luôn vui vẻ, nụ cười luôn nở trên môi, công việc của thầy luôn luôn thuận lợi và đặc biệt nhất là những điều tốt đẹp nhất sẽ luôn đến với thầy.
                   Nếu tôi có cơ hội để bày tỏ tình cảm, tâm tư nguyện vọng của thầy thì tôi sẽ nói với thầy rằng: Em rất thương thầy, rất quý thầy và luôn xem thầy như người anh trai của em vậy. Dù ở phương trời nao, làm bất kỳ công việc gì thì em vẫn luôn nhớ về thầy và cầu chúc cho thầy luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và đặc biệt hơn là những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với thầy. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phải phụ lòng mong mỏi của thầy dành cho em! Em yêu thầy rất nhiều thầy ơi!

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Thầy tôi!

                                                        Tuy Hòa,ngày 12 tháng 12 năm 2012
Kính gửi: Thầy Trần Trọng Quyền - giáo viên chủ nhiệm 12 của em!
                Thầy ơi!
               Thế là đã gần 07 tháng kể từ ngày học cuối cùng cuối năm lớp 12 (thứ tư ngày 30 tháng 05 năm 2012) trôi qua thật là nhanh đúng không thầy?
              Thực sự em rất nhớ thầy,nhớ tất cả các bạn lớp 12S5 quá thầy ơi! Dù sao chúng ta cùng đã sống, học tập và làm việc với nhau dưới một mái trường những ba năm trời nên nhất thời chúng ta sẽ chưa nguôi ngoa được những cảm xúc khi mới xa trường phải không thầy?
             Nhưng riêng em, từ ngày xa trường, trong lòng em vẫn luôn nhớ về một người. Và người này đã giúp em vững tin rất nhiều trong cuộc sống này, cho em rất nhiều bài học quý giá về kiến thức sách vở cũng như những bài học về đường đời,về cuộc sống này. Chính người này cũng đã cho em những kỷ niệm thật đáng nhớ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Người ấy cũng đã âm thầm đến bên em và chăm sóc cho em, lo lắng cho em, chia sẻ cùng em những niềm vui, nỗi buồn, lắng nghe em tâm sự, là người đầu tiên giúp đỡ em cứ mỗi  khi em cần và còn nhiều nhiều hơn thế nữa! Người mà em đã và đang nhắc đến đó chính là thầy đó thầy ơi!
               Từ ngày đầu tiên nhập học tại trường, thầy là người đưa em lên lớp khi ấy. Khi ấy thầy nhìn em với ánh mắt thật trìu mến làm sao! Lúc ấy, khi em đi cùng thầy lên lớp, em có cảm giác thật thân thiện làm sao đó! Và sau đó vài tháng,thầy là giáo viên bộ môn tiếng Anh và tin học của lớp em khi em còn học lớp 10, thầy nhiều lúc cũng rất nghiêm khắc nhưng cũng có lúc rất hiền và vui tính nữa!
               Những giờ học nghiêm túc, thầy khi ấy rất nghiêm khắc với chúng em. Nhưng khi giải lao thì thầy rất hiền, rất gần gũi với chúng em, luôn kể chuyện hài,chuyện ma, kể chuyện về cuộc đời, về cuộc sống của thầy cho chúng em nghe và lồng ghép vào đó là những bài học có tính chất răn dạy rất sâu sắc nhằm mục đích khuyên răn, nhắn nhủ chúng em qua những mẫu chuyện thực tế giúp bọn em dễ dàng hình dung hơn về cuộc sống này, về thế giới này.
              Và những lúc chúng em ốm đau,bệnh tật thì thầy cũng là người đầu tiên ở bên chúng em, lo lắng cho chúng em và cũng là người đầu tiên đưa chúng em đi bệnh viện nếu bệnh nặng quá.
Thầy Trần Trọng Quyền - Giáo Viên Chủ Nhiệm lớp 12S5 (niên khóa 2011 - 2012) - trường Tiểu học, THCS, THPT DL Duy Tân - Tp. Tuy Hòa - Phú Yên
             Những lúc mà em tuyệt vọng nhất,buồn bã nhất thì thầy cũng là người đầu tiên luôn đến bên em, nghe em tâm sự, động viên em cố lên trong cuộc sống này.
             Đã từ lâu em đã xem thầy như người anh trai của em vậy! Nên mỗi khi có việc gì buồn,việc gì vui em cũng tìm thầy tâm sự,chia sẻ với thầy hết cả! Và em cũng bắt đầu nảy nở tình cảm nam nữ với thầy tự lúc nào mà chính em cũng không biết nữa! Và nó cứ lớn dần trong em, khiến em không thể nào quên được thầy khi chia xa....
              Và mới ngày hôm qua đây thôi,em vô tình biết được hoàn cảnh của thầy, em đã rơi nước mắt thật nhiều,buồn thật nhiều và đau nhói lòng vì vô tình đọc được những ký ức đau buồn của thầy. Từ lúc ấy cho đến bây giờ,em luôn tự trách mình tại sao ngày trước không chịu tìm hiểu hoàn của thầy để hiểu thầy hơn, mà còn làm cho thầy phiền lòng thêm nữa, tại sao nỗi đau mất người mình yêu thương nhất, là người vợ đáng kính lại là thầy chứ không phải là em?
             Và từ ngày mà thầy và em gặp nhau lần cuối, em đã và đang luôn nuôi hy vọng là một ngày thầy sẽ biết và hiểu cho tình cảm mà em đã đang và sẽ luôn dành cho thầy. Và em cũng vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó thầy là của riêng mình em,em sẽ chăm sóc cho thầy,lo lắng cho thầy như cô ngày trước lo lắng,chăm sóc cho thầy vậy mặc dầu vẫn biết điều đó vĩnh viễn là không thể.... nhưng em vẫn mãi hy vọng!....
             Và em vẫn luôn hy vọng thầy sẽ đọc được những dòng tâm sự này của em để hiểu cho tình cảm của em dành cho thầy và đến bên em,cùng em viết tiếp những kỷ niệm buồn vui khi chúng ta ở bên nhau. Và đặc biệt hơn là em có thể hoàn thành nguyện vọng có thể chăm sóc,lo lắng cho thầy trong suốt cuộc đời còn lại!